Đă
hơn một tuần nay trên báo chíinternet Việt
Bấm vào
V́ “Moon River”
xuất hiện năm 1961,lúc Keiko Matsui c̣n chưa ra
đời (Xem phần Phụ lụccuối bài này), c̣n
người sáng tác nó, nhạc sỹHenry Mancini đă
mất năm 1994 (thọ 70 tuổi), rơràng ông ta không
thể copy nhạc bài “Frontier” của KeikoMatsui hay “T́nh
thôi xót xa” của Bảo Chấn xuất
hiệnkhoảng ba thập kỷ sau đó (khoảng
1990 - 1992).
Nhân vụ
“x́-căng-đan” Bảo Chấn– Matsui các nhà báo xông xáo
và tài năng của ta đă “phóngchiêu” liên tiếp vào
một loạt các tác giả có bài hát (bảnnhạc) mà
cả bài hoặc một vài hay nhiều câuđoạn
được coi là vay mượn, hay như
mộtsố bài báo đă không ngần ngại nói
mạnh hơn,là copy, “thuổng”, “đạo”, “chôm”,
“ăn cắp”, “cầmnhầm”, v.v. từ các tác giả
ngoại quốc.
Trước tiên
cầnphân biệt rất rơ giữa “đạo văn”
(hay “đạonhạc” “đạo họa”, ..v..v)
với việc các nghệsỹ chịu ảnh
hưởng, vay mượn, thậmchí bắt
chước người khác, thường là
bắtchước các bậc tiền bối nổi
tiếng.Đạo văn (đạo nhạc,
đạo họa,v.v.) là tiếng Hán (Xem phần Chú
giảicuối bài này). Tiếng Anh gọi tóm là plagiarism
(đọclà “plây-giơ-ri-zưm”). Chữ này bắt
nguồn từ gốcLatin trong danh từ “plagiarus” có
nghĩa là “kẻ bắtcóc”, và động từ
“plagiare” có nghĩa là “ăn cắp”.Nghĩa của
chữ này chỉ sự chiếm đoạtmột
hoặc nhiều câu văn, ư tưởng, các tŕnhbày
của tác giả khác và đem coi là của ḿnh. Ở
mộtsố nước phát triển, đặc
biệt là tronggiới khoa bảng của Hoa Kỳ,
plagiarism bị coi là mộtvi phạm nặng về
đạo đức của tríthức. Các
trường đại học đều có nhữngquy
định hướng dẫn rất chặt
chẽđể giúp sinh viên tránh plagiarism, và trừng
phạt nhữngai vi phạm. Một số tạp chí
khoa học uy tín c̣nđ́nh chỉ công bố những tác
giả nào bị pháthiện là đă đạo văn
hoặc thuổng ư tưởngcủa người
khác.
Tuy nhiên
“đạovăn” không phải là một “tội
lỗi” ghê gớm tớimức đe dọa sự an
toàn của xă hội. Quá lắmnó chỉ bị xử
phạt đến mức vi phạmbản quyền là
cùng. Xă hội loài người, công bằngmà nói, không
thể phát triển đến tŕnh độngày nay
nếu không sao chép, vay mượn, bắt
chướctừ các thề hệ đi trước.
Chính v́ thếtrong lịch sử “đạo văn”
(đạo nhạc,đạo họa, v.v) không bị
coi là thiếu đạođức, thậm chí c̣n
được khuyến khích.Điều này
được xuất phát từ quan điểmcho
rằng tri thức của nhân loại phải
đượcchia sẻ to tất cả mọi
người, chứ khôngbị chiếm hữu bởi
bất kỳ ai. Khái niệmvề bản quyền trong
quá khứ không đến mứcnặng nề trầm
trọng như ngày naỵ. Các dẫnchứng về
việc sao chép, vay mượn như thếnày trong lich
sử nhiều không kể xiết.
Trong vănchương
thế giới, các đại hiền triếtvà văn
hào thời cổ Hy Lạp như Homer, Plato,Socrates,
Aristotle từng vay mượn nhiều từ các
tácgiả tiền bối. Aristole từng bệ nguyên xi
hàngtrang của Democritus cho vào tác phẩm của ḿnh
(theoAlexander Lindey trong quyển “Pagiarism and Originality”
(1952)).
Trong hội
họa,nhiều kiệt tác mà chúng ta ngưỡng mộ
ngày nay cũngđược vẽ dựa trên vay
mượn, thậmchí copy từ người đi
trước. Bức họa“ Bữa ăn sáng trên
cỏ” (vẽ năm 1863) củaEdouard Manet (1832 – 1883) -
bậc thầy của hội họatiền ấn
tượng – có bố cục đượcbệ
nguyên xi từ nhóm 3 người ở góc phải
bêndưới trong bức họa “Sự phán xét của
Paris” củaRaphael (1483 – 1520) – thiên tài hội họa
thời Phụchưng.
Edouard Manet,
Bữa ăn sáng trên cỏ, 1863, sơn dầu,81 x 101 cm,
Bảo tàng Orsay
Raphael,
Sự phán xét của Paris, khoảng 1516, tranh
khắc.
Đại
danh họa Vincent Van Gogh (1853 – 1890) từngvay mượn
của các họa sỹ Nhật Bản. Haibức
họa bất hủ của ông: “Cái cầu trongmưa”
và “Cây mận nở hoa” (vẽ năm 1887) là sao y
bảnchính của họa sỹ Hiroshige (1797 – 1858).
Vincent Van
Gogh, Cây mận nở hoa, 1887, sơn dầu,55 x 46
cm
Đại
danh họa Salvador Dali (1904 – 1989) th́ thườngxuyên
“cắm” các chi tiết từ tranh củacác tiền
bối như Vermeer de Delf, Velasquez, v.v. vào tranh
củaḿnh. Họa sỹ Mỹ Andy Warhol (1928 – 1987)
đă trởnên rất nổi tiếng và giàu có nhờ
phóng to nhiều lầncác bức ảnh chân dung của
Marilyne Monroe, Elvis Presley, haybức tranh Mona Lisa của
Leonardo da Vinci lên vải bằngin
lưới.
Quay lại nềnvăn
chương, âm nhạc và hội họa nướcnhà,
các ví dụ về sao chép, vay mượn, ảnh
hưởngđă có từ xa xưa. Ai cùng biết là
toàn bộ truyệnKiều có cốt truyện lấy
từ
Dù sao, vay mượnvà
bắt chước trong nghệ thuật không phải
làđiều đáng xấu hổ, mà đó là một
điềuhoàn toàn tự nhiên trong quá tŕnh kế
thừa. Đạidanh họa Salvador Dali từng nói:
“Những ai không muốn bắtchước bất
cứ thứ ǵ, sẽ không bao giờsáng tạo ra cái ǵ
hết!” Pablo Picasso cũng từng khẳngđịnh:
“Có ǵ xấu đâu nếu một họa sỹbắt
chước một họa sỹ khác?
Ngượclại, đấy là một điều
hay.
Bạn phảiliên tục cố mà vẽ giống
như một ngườinào đó. Nhưng vấn
đề là ở chỗ bạnkhông thể bắt
chước được. Và đâychính là chỗ
nảy sinh ra cá tính của bạn”. Tuynhiên chớ
nên lẫn lộn điều này vớiplagiarism
(đạo văn, đạo nhạc,
đạohọa) là sự ăn cắp sáng tạo
của ngườikhác và nói đó là của ḿnh.
Cái khó là ở chỗ,trong nhiều trường hợp,
không dễ dàng ǵ có thểvạch ra ranh giới giữa
plagiarism và ảnh hưởng,vay mượn.
Kẻ hèn nàynghĩ
rằng trong những trường hợp như
thế,nếu không có việc bên A đâm đơn
kiện bên B, hoặccả hai A và B bị bên C kiện
v́ cả A lẫn B đềuthuổng nhạc (văn)
của C, th́ chỉ cólương tâm, tài năng và tŕnh
độ chuyên nghiệp củanghệ sỹ là
người phán xử duy nhất. Nếunghệ
sỹ thiếu một trong ba hoặc cả ba cáiđó,
th́ đó không phải là nghệ sỹ, và chúng ta
cũngkhỏi cần bận tâm tới họ làm ǵ.
Đứng vềphía
những người thưởng thức, cách duy
nhấtđể tránh bị mắc lừa là phải
tự trau dồiḿnh, đừng a dua theo thời
cuộc, tự phát triểncho ḿnh một thẩm mỹ
cao để có thể tránh "nhầmphấn với vôi,
(...)"
Về phía xă
hội,kẻ hèn này trộm nghĩ có nhiều việc
cần làmđể tránh t́nh trạng này. Tuy nhiên tại
hạ xinđể giành việc này cho một bài viết
khác. Tạihạ chỉ xin nêu ra rằng bản thân
nền giáo dục“ưu việt” của ta đă
chứa trong nó rất nhiềuyếu tố khiến con
trẻ đă nhiễm thói đạovăn ngay từ khi
ngồi trên ghế nhà trường.Điều này
được thấy rơ qua việc họctập
nhồi nhét, nhớ “vẹt”, lắp lại
nhữnglời nói ư nghĩ do người khác áp
đặt chứkhông phải ư nghĩ của chính ḿnh.
Trong taođàn văn chương nghệ
thuật Việt
Trong
Phụ
lục:
Tại
hạ cũng xin lưu ư là trong những vụviệc
như thế này chớ vội vàng nghĩ
rằngngười ngoại quốc luôn có lư mặc dù
họ có thểbạo mồm hơn nhạc sỹ
của ta, nhất là mộtsố người Nhật
đă bị tha hóa bởi lốisống ở Mỹ,
đánh mất tính khiêm nhường vốnlà bản
chất và đức hạnh của thần dân
xứPhù tang. Tại hạ đặc biệt không thích
bứcthư chồng của cô nhạc sỹ Nhật
gửi “TuổiTrẻ on-line”. Bỏ qua một bên
lỗi chính tả vềtiếng Anh đầy rẫy
trong bức thư đó, nhữngtừ ngữ như
“stupid” (ngu xuẩn) hay “crazy” (điênkhùng) trong thư
đă tỏ ra rằng người viếtrất
thiếu lịch sự và kém văn minh đối
vớicác độc giả Việt Nam (Những từ
này trong bảntiếng Việt đă được ṭa
soạn sửathành “kỳ lạ” (!)). Chớ nên quên
rằng ngườiNhật cũng từng nổi
tiếng trong việc copy ưtưởng của
người khác. Có không ít dẫn chứngcác bài hát
của Nhật thực chất là các điệunhạc
của Nga, Mỹ,
v.vđược tân trang lại. Tại hạnghe nói nhạc sỹ Bảo
Chấn là một trong nhữngnhạc sỹ có tiếng
của Việt
Chú
giải:
盗: phiênâm Hán - Việt là “đạo” có
nghĩa là “ăn cắp”.Tiếng Nhật thêm đuôi
む (“mư”) vào thành 盗む
đọclà “nư-sư-mư” là
độngtừ "ăn cắp", ví dụ :
金を盗む